thơ ĐOÀN VŨ

TÂM KHÚC

Tặng INRASARA

Ngày của tháng gieo mùa hạ cổ, xưa rất xa đến “Tháp nắng ” thăng trầm. Tiếng kèn Saranai nhập hồn tôi ngày hội, những giọt nước của trời lất phất đêm Katê.

Tôi đứa con trong những đứa con, tháp hiển linh giục về ngày hội, dẫu sao…tôi trầm mặc tìm về.

Tháp nắng Sara* ư, thật tình tôi khát thèm những rêu phong dạn dày trên cổ tháp, nhịp vỗ Baranưng thổn thức ngày về. Ở độ cao của dáng tháp vốn cao, tôi mãi nhón chân nhìn dòng sông Lu trôi bên chiều chầm chậm mặn mòi mang hơi thở phù sa. Tựa bóng chiều dáng núi níu xa xa những vũ nữ ÁpSaRa cõng thăng trầm về cội; tôi biết tôi hiền khô như dòng sông Lu đâu có lỗi mà bước chân sột soạt tiếng thăng trầm!

Tôi đứa con trong những đứa con mang âm hưởng của ngụ ngôn ngưỡng mộ nhập hồn cổ tháp hơi trăng…

Tôi cúi người lặng bên tháp trân trân. Những vệt trăng nhân từ độ lượng chảy êm đềm trên dòng sông Lu.

* Tập thơ “Tháp nắng” của INRASARA

.

ĐÊM BÊN ĐỀN BẾN DƯỢC

Trăng cong khắng khít hồn thiêng
Nghe văng vẳng tiếng ba miền gọi nhau
Nén nhang cong đến nghẹn ngào
Các anh, chị…có khi nào hồi hương?

.

GỌI BIỂN

Tháng giêng chiều như đi ngược. Người đàn bà lầm lũi lang thang bên biển môt mình. Tiếng gió cứ rú bên bờ dương xanh. Nén nhang cầm trên tay chị chưa kịp thắp, hoàng hôn tím thẫm một màu.

Đâu có lạ gì bởi ngoài kia là biển. Biển của môt thời anh ra khơi. Biển của môt đêm tiếng chó tru lành lạnh,âm thanh của một đêm đâu lành lặn nữa rồi! Mấy chốc mà đã hơn một năm…

Tháng giêng biển chiều gần như mộng mị. Từng con sóng vỗ dạt dào. Con còng lạ lẫm hơi người trố mắt nhìn rồi chạy về hang một mạch. Giống như anh trốn chạy ngày nào…mà hình như không đâu thì phải?!Anh vẫn nặng tình, nặng nghĩa. Chỉ có biển vô tình giấu mất anh thôi!

Tháng giêng, người đàn bà bên biển mồ côi. Chiếc thuyền mộng rách bên trời một tối. Người đàn bà vóc một ngụm nước đưa lên môi rồi ngồi bên mép biển, rồi thút thít, rồi thầm thì…rồi ôm biển vào lòng.

Và hình như
có tiếng ngoài kia
vọng lại

.

NGƯỜI LÍNH HOA QUỲNH VÀ NỖI NHỚ

Mùa này ở đây cái rét đậm biên cương
Đêm thao thức trầm tư anh nhớ về hương quỳnh hoa dạo ấy
Cái xốn xang bỗng lòng mình ngẩn vậy?
Màu trắng hương quỳnh quanh quẩn đâu đây…

Người lính trầm tư trong đôi mắt thơ ngây
Qua nổi nhớ đêm tự tình hoa quỳnh bên em thầm nở
Âm ấm làn môi em cười bỡ ngỡ
Bẽn lẽn hoa quỳnh hương nhẹ thoảng đưa

Biết bao khoảng trời riêng bao nỗi nhớ cho vừa
Em ngồi lặng trăng khuya vàng suối tóc
Nhớ mãi độ nào chia tay em khóc
Bịn rịn thầm trao hẹn ước riêng mình

Cánh hoa rừng hôn nhẹ vẫn lặng thinh
Đêm biên giới mơ về em xa quá
Nơi đối mặt có đêm nào yên ả
Mỗi trong giấc mơ cũng phải đợi chờ

Màu trắng hoa quỳnh lâng lâng hồn thơ
Con suối đôi bờ con chim đôi cánh
Có lẽ đâu ta suốt đời hiu quạnh
Cột mốc biên thùy đang mãi ở trong anh

Rừng nhớ nhiều nên cứ vương vấn màu xanh
Vẫn thức trong anh hoa quỳnh sắc lá
Ngứa mặt nhìn trời khát khao kỳ lạ
Trăng lặn lâu rồi mà nỗi nhớ cứ dâng cao

Màu trắng hoa quỳnh áo em chiều nao
Rừng ở đây sao cứ trắng nhiều hoa trắng
Hôn nhẹ chùm hoa cũng tình sâu nghĩa nặng
Ôi! Hoa quỳnh quanh quẩn ở đâu đây.

.

Dáng Xưa

Một chút
rượu
Một chút
tình
Một trời

đã
tạc hình
dáng xưa
Mái hiên thoảng
chút hương thừa
Trời trưa cũng động lòng mưa
dạt dào…

Cõi lòng mở tựa chiêm bao
Hứng đầy thưong nhớ
nghẹn ngào dáng xưa.

.

Hà Nội Mưa

Buổi sáng
mưa
Hà Nội choàng hơi lạnh
Trời giao thoa
thu trốn
bấc về
Con phố cũ như lòng người lữ khách
Ngày trở về
chốc chợt gặp mưa
mưa.

Mưa
mưa tới tấp phố Tràng Tiền sũng nước
Ghì quán cafe tìm nét mộng
bên đời
Cây sấu già trơ gốc giữa trời
Kí ức phát thảo vô hồi… xoáy trong lòng bão nổi
Hà Nội cạn thu – mùa thu đi quá vội
Chiều hồ Gươm nháo nhác tiếng Sâm Cầm

Lững thững đội mưa lặng thầm
Mùi ngô thơm ai mới nướng?
Như hơ âm ấm tận lòng

Hà Nội ơi!
Những thằng bạn thời sinh viên nhập ngũ co ́về không?
Nghe… lắm đứa mê chiến trường nằm lại!!
Bố, mẹ đêm đêm hướng về Nam tuần nhang…

Hà Nội chiều nay ta đội mưa lang thang
Ta thèm một cốc rượu nóng
Ta thèm một nụ hôn cháy bỏng
Đánh rơi ở một chiều công viên…

Hà Nội mùa này đâu vắng những con mưa”
Cơn mưa hai nghìn linh chín
Mưa dịu dàng mát mặt Tháp Non Nghiên.

Soi vào đâu cũng dáng dấp Cha, Ông
Soi vào đâu cũng con Lạc, cháu Hồng
Soi vào đâu cũng thấy mình bé bỏng
Soi vào đâu cũng nghe lòng bịn rịn
Hà Nội
kín trời
mưa bấc
mưa.

Bài này đã được đăng trong thân hữu. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này