Phan Thiết !

THÁI ANH

sắc thu Phan Thiết

vốc lên tay ngụm nước Mường giang
như bắt gặp đáy mùa thu trong suốt
nhớ hun hút
thu căng trời Phan Thiết
Poshanư chiều rưng khúc Chăm nương

ta biếc vào lãng đãng biển sương
thương con sóng vặn mình quanh Mũi Né
gío mát lựng
ru hời tay mẹ
chiều rướn xanh quên cả đang xanh

ta muốn ôm hôn từng ngõ đất nín thinh
những con phố thênh thênh
những mặt người quen lạ

sắc mùa thu mở lòng ra biển cả
chở theo mùa chiếc lá đỏ trong đêm…

xuân trên thành phố trẻ

hớp từng ngụm nắng thiên thanh
cảm lắng ơn người Phan Thiết
sắc vông đỏ trời ơi thao thiết
như chạm môi mùa xuân

tự dặn mình khe khẽ bước chân
nén lòng đừng khóc
xuân bên em mà cứ trào nước mắt
trẻ thơ như chưa từng…

ngọa du sào*

trang sách mở ra trời đầy gió
câu thơ chừng viết dở đêm qua
tách trà thơm cuộn vòng sợi nhớ
tiếng guốc ai vừa động dưới hoa

———————————————————-
*Ngọa du sào: “Ổ nằm chơi” do Nhà Thơ yêu nước Nguyễn Thông lập nên bên hữu ngạn dòng sông Cà Ty, Phan Thiết; hồi cuối Thế kỷ 19.

vẫy tay chiều Phan Thiết

Phan Thiết ta về
Phan Thiết tiễn ta đi
cái bắt tay chưa nói lời muốn nói
gió bấc Mường giang chiều thương đến tội
giọt nắng ngây vàng nắng cũng đằm vai

Phan Thiết ta về
trộn lẫn buồn vui
mới thi thoảng một chiều riêng tư thế
mới thấm thía câu thơ Hàn rớm lệ
phải vẫy tay rồi ta mới thật hiểu ta

Phan Thiết xa rồi
Phan Thiết mình ta
đã lâu lắm mới có lần đưa tiễn
Lầu Ông Hoàng khuyết nửa vầng trăng hẹn
chiều phương nầy thương lắm nửa chiều xa

Phan Thiết bây giờ Phan Thiết ngái xa
ngoảnh mặt lại chạm lòng mình da diết
ơi Phan Thiết
vẫy tay Phan Thiết
còn bao điều chưa kịp nói ra…

mùa đông xào xạc

cánh cò trắng dạo đầu khúc thiên di
đông chếnh choáng tượng hình sau rặng núi
nắng mới nhen dậy màu men mới
gác biển hồ hí bấc – thuyền lay

đâu thấy lạnh mùa đông qua đây
để lao chao cánh bàng xao gió
mây ruổi mây về phố
chiều ướt sũng không gian

đâu khói rờn mà sóng ngất tràng giang
nắng xào xạc ngõ vàng lá rắc
đời rượt đuổi – câu thơ cút bắt
cợt bóng ngày lên mái tóc không hay

mùa đông…
mắt xốn xang màu trắng cát chân mây
nao sóng xoá dấu ngày xa lắc
trang giấy trắng đối diện lòng đêm thức
ngoảnh lối về sương đẫm cốc mây bay

mùa đông…
đâu kịp dừng – chiều rất vội nơi đây
trầm ngọn bấc đã va ngày cận Tết
thèm một đêm về ngả lưng Phan Thiết
bãi trăng thanh rượu rót quên say…

 

Bài này đã được đăng trong thơ thái anh. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này